Giữa lúc ấy nàng bật khóc rưng rức, tòan thân nàng rung rung, những dòng lệ chảy ra từ đôi mắt bồ câu của nàng khiến Nhân thấy thương yêu nàng ghê gớm, Nhân nằm xuống bên chị và chòang tay ôm lấy nàng và hôn như mưa lên gương mặt của Ý, Chàng nói rằng “ em là người có lỗi vô cùng với chị và anh Quân, bây giờ chị muốn phạt em thế nào cũng chịu”. Thiên Ý vùng vằng quay mặt đi và vơ mảnh vải gần đó quấn lên người kín mít. Có lẽ nàng mặc cảm với hành động của mình nên nàng đã khóc hù hụ… Nhân xoa nhẹ lên vai nàng vừa dỗ dành, và nói “không phải lỗi chị, lỗi do em gây ra…” một lúc lâu sau, vẫn cuộn mình trong chăn, Nàng dịu đi và chỉ còn khóc thút thít.